NHÀ
SƯ LÂY LẤT
Châu Thanh cư sỹ
Sư có pháp danh
pháp hiệu đàng hoàng nhưng chả ai thèm nhớ, người ta chỉ gọi sư là Lây Lất.
Đương nhiên, một sự việc chấn động võ lâm như vậy ắt phải phát sinh từ một
huyền thoại lâm ly như trong tiểu thuyết. Và... chuyện về nhà sư Lây Lất như
thế này:
Dường như thủa
nhỏ, sư là một chàng trai nông dân trẻ tuổi, đang đứng lây lất bên cạnh chòi
vịt thì thình lình gặp Cụ Cố đi ngang qua trên bước đường hoằng hóa cái đạo
cúng kỵ. Chắc hẳn hạp nhãn hay hợp gu sao đó, cụ cố mới bốc ngay về, và cạo đầu
cho làm thầy tu cái rụp. Từ đó, sư trở thành một vị tu sĩ chính cống và lại lây
lất từ các nhóm tiểu thương ở chợ Đông Ba cho đến Tổ Đình, từ đàn chẩn tế này
đến tang ma hiếu hỷ khác. Luôn luôn khẳng định bản chất lây lất của mình bằng
nhiều hình thức khác nhau, bằng nhiều thái độ khác nhau. Dưới lốt vỏ nào, sư
cũng phải phô trương cái tính cách lây lất siêu đẳng của bản thân.
Sau 1975, sư lại
lây lất từ nhóm phản động này đến nhóm phản động khác và kết quả trông thấy
trước là sư được Quý Tòa cho mười lăm tấm lịch để thong thả ngồi gỡ chơi!
Trong tù, sư lại
lây lất từ trại giam này đến trung tâm cải huấn khác, từ viên quản giáo này đến
viên quản giáo khác nhưng tính lêu bêu lây lất vẫn không bỏ.
Mãn hạn tù, sư
về chùa, lại cạo đầu ra vẻ ăn năn hối cải được chừng dăm bữa, rồi chứng nào lại
tật nấy, bản chất lât lất vẫn xứ đèo queo. Sư không hề tham dự một thời khóa
công phu nào cả, mà tối ngày bước tới bước lui trong sân chùa, mồm lảm nhảm:
”What’s this? What’s that? I am a doctor. I am a teacher”. Hoặc: ”I am a stupid
man”, vân vân...
Bây giờ sư thật
sự lây lất giữa cuốn từ điển Anh-Việt và từ điển Việt-Anh, từ cuốn Streamline
đến cuốn Headway, ngoài ra chẳng chịu làm việc gì khác. Các chú điệu bắt đầu ớn
lạnh vị sư huynh cao tuổi này. Hễ gặp sư từ đằng xa, đã nghe loáng thoáng những
tràng tiếng Anh bồi bếp, khiến mọi người đều méo mặt, chịu đời không thấu.
Đêm nọ, sau khi
gãy xương sống bởi vì chong mắt theo dõi trận bóng đá trên ti vi, sư lăn ra
giường chỏng gọng thở phì phò chẳng biết trời trăng là gì, bỗng thấy một vị
tiên áo rộng thùng bay phấp phới, râu bạc dài thòng, khuôn mặt hiền từ và miệng
nở nụ cười tươi tắn. Sư mừng rơn, lắp bắp hỏi:
- Có phải Bụt
trong cổ tích hay chăng?
Dĩ nhiên là Bụt
chứ còn ai nữa, đáp:
-
Phải,
ta là Bụt đây con ạ!
- Con tưởng rằng
Bụt chỉ là nhân vật cổ tích mà người lớn bịa ra để gạt bọn con nít khờ khạo, té
ra Bụt có thiệt. Ha ha...
Bụt gật đầu, vẫn
cười:
- Ta thường hiện
hữu sống động như những thứ cụ thể quanh con, vì con bị nhặm mắt nên chẳng thấy
đó thôi. Hôm nay ta đến với con để minh chứng cho những bài học Duy Thức vỡ
lòng của con ngày xưa...
Sư bĩu môi:
- Con chẳng cần
duy thức duy ngủ gì ráo, mà chỉ cần Bụt giúp con thực hiện một điều ước ...
Bụt huơ cây phất
trần lên cao:
- Được, con muốn
gì nào?
- Con muốn trở
thành một người nói tiếng Anh như gió táp mưa sa, viết tiếng Anh nhanh như tàu
suốt và đọc sách Anh ngữ mau lẹ như máy bay phản lực vậy. Không hiểu Bụt có khả
năng giúp con hoàn mãn ý nguyện hay chăng?
Bụt phẩy cây
phất trần nhè nhẹ:
- Ồ, dễ ợt. Con
sẽ được như ý!
***
Đúng 3 giờ rưỡi
sáng, khi tiếng đại hồng chung bắt đầu dóng dả thì sư cũng vừa choàng dậy. Lập
tức, sư tuôn ra từng tràng tiếng Mỹ liên tục, khiến các chú điệu không khỏi
sửng sốt.
Cả chùa bèn xúm
xít vây quanh như người ta bu quanh một đoàn xiếc lưu động. Ai nấy lấy làm lạ
lùng kinh dị hết sức, chẳng hiểu đây là điềm gì. Thừa thắng xông lên, sư tiếp
tục xi lô xi la không ngớt.
Cuối cùng, sư
trụ trì giá lâm. Nhìn người đệ tử yêu quý đang phát ngôn bừa bãi một thứ ngoại
ngữ hiện đang ăn khách nhất thiên hạ, sư trụ trì lấy làm hài lòng, gật gù:
- Thằng này được
đây. Có lẽ lâu ni học học và luyện tiếng Mỹ dày công, nay đã tới lúc thành tựu.
Chiều ni có đoàn khách tham quan toàn là người Mỹ, đựoc dịp để nó trổ tài xem
sao!
Từ đó, sư Lây
Lất chính thức đảm nhiệm chức vụ phiên dịch của chùa, trở thành kẻ thông ngôn
thứ thiệt cho thầy mình mỗi khi tiếp xúc với người ngoại quốc.
Tiếng lành đồn
xa. Các chùa khác mỗi khi liên hệ với khách nước ngoài, đều đến nhờ cậy khả
năng thông ngôn của sư. Gặp mùa du lịch rôm rả, công việc bộn bề tíu tít, khiến
sư bận rộn đến nỗi quên ăn bỏ ngủ, và dĩ nhiên không bao giờ rớ tới hai thời
công phu nữa.
Sở du lịch phát
triển lớn mạnh đương nhiên cần thêm nhiều nhân viên tài năng, và sư được tuyển
mộ làm nhân viên, lương tháng đàng hoàng, cấp xế nổ chạy phom phom. Hoàn cảnh
bắt buộc sư phải ăn vận đồ Tây, giày da bóng loáng mỗi khi đi làm việc. Chỉ lúc
về chùa mới khoác áo nhật bình.
Danh tiếng sư
nổi như cồn. Khắp thành phố ai nấy đều biết đến nhà sư thông thạo tiếng Mẽo hơn
tiếng mẹ đẻ và làm mọi công tác phiên dịch một cách rành rọt hơn cả những tay
thông ngôn cừ khôi. Điều này khiến sư trụ trì nở mày nở mặt, cũng như nhà chùa
không khỏi thơm lây.
Mặc dù được mọi
người o bế ngày đêm, nhưng sư vẫn không hài lòng. Cứ mỗi lần đưa tay sờ chiếc
đầu trọc lóc bình vôi của mình, sư lại thở dài. Phiền muộn. Tiếc hận.
Nỗi buồn bực của
sư kéo dài như thế cho tới hôm nọ...
Một lần nữa, Bụt
lại xuất hiện.
Trong mơ, sư
mừng rú lên:
- Bụt đấy ư? Con
đang chờ mong ngài thì ngài đến. Sung sướng quá đi thôi...
Bụt cười hiền:
- Ngươi lại đòi
hởi gì nơi ta?
Sư ngước đôi mắt
khát khao:
- Con muốn Bụt
giúp con lần nữa...
- Con quá tham
lam không nhỉ? Trước đây con mơ ước làm một gã thông ngôn, thì ta đã giúp con
toại nguyện, như thế con chưa vừa lòng ư?
Sư thở dài sườn
sượt:
- Kẹt một nỗi là
tuy con viết và nói tiếng Anh nhanh như gió, nhưng vẫn bực bội vì con còn mang
xác thân thấp lè tè, lỗ mũi xẹp lép của người Việt Nam . Đó là một thiệt thòi lớn cho
con...
Bụt bỗng nhiên
bật cười:
- Ha ha, ta hiểu
rồi, ha ha... Con tuy mang tâm hồn của người Âu Tây, lại nói và viết thông thạo
tiếng Mẽo, lẽ ra, con phải là người Mỹ mới đúng. Nhưng, con lại trót đeo cái
thể xác An-nam-mít, đó cũng là điều nghịch lý, chướng ngại cho cái tiền đồ xán
lạn của con. Được, thể theo nguyện vọng tha thiết của con, ta sẽ biến con thành
A-me-ri-ken ngay lập tức. Úm ba la... biến!
Câu chuyện kết
thúc ra sao, thì có lẽ các bạn đoán biết được dễ dàng.
Sau khi trở thành
một người Mỹ chính cống thì sư được cấp chiếu khán để trở về Hoa Kỳ. Tại một xứ
sở văn minh và thực dụng ấy, chắc hẳn sư sẽ phát huy toàn bộ khả năng lây lất
của mình, dưới cái tên khác, lý lịch khác, lốt vỏ khác. Điều đáng mừng cho
chúng ta là, từ nay chúng ta loại trừ được một phần tử cơ hội, một kẻ mất gốc,
một gã bất tín, mù lòa.
No comments:
Post a Comment