TA CÓ THỂ ĂN,
TA CÓ THỂ
UỐNG
TỪ HỌNG
NGƯỜI KHÁC!
Ramakrishna là một trong
những bậc thầy vĩ đại nhất Ấn-độ vào thời hiện đại.
Hôm ấy, ông ta đang chuẩn bị
rời bỏ thế gian, bởi vì ông bị ung thư họng nên không thể nào ăn được, ngay cả
uống chút nước cũng không. Trong ba ngày cuối cùng của cuộc đời mình
Ramakrishna không thể ăn hay uống bất cứ cái gì.
Người đệ tử thân yêu nhất Vivekananda
sụp xuống dưới chân thầy và thưa:
- "Nếu thầy cầu xin
Thượng đế, chỉ cầu xin thôi - phép màu nhất định xảy ra. Sao thầy không cầu xin
ngài dẹp bệnh ung thư này đi? Ít nhất thầy cũng có thể nói, 'Hãy cho phép con
ăn và uống.'"
Ramakrishna gật đầu:
- "Nếu ông bảo vậy, thì
ta sẽ làm điều đó. Ta chưa bao giờ nghĩ tới. Ý tưởng của ông cũng hay đấy. Ta
sẽ làm thử."
Ramakrishna nhắm mắt lại.
Nước mắt chảy dài từ đôi mắt, khuôn mặt trở nên đầy ánh sáng. Tất cả những khổ
sở của ung thư, mọi đau đớn - cái đau không thể chịu nổi - bỗng nhiên biến mất.
Ông ấy mở mắt ra.
Vivekananda rất hạnh phúc,
các đệ tử khác cũng rất hài lòng, rằng điều gì đó đã xảy ra, một điều gì vô
cùng huyền bí. Nhưng họ không nhận biết đó là gì cả, họ nghĩ Thượng đế đã dẹp
đi bệnh ung thư, hay ít nhất đã cho phép Ramakrishna ăn và uống như mọi người .
Nhưng đó không phải là phép
màu thực.
Ramakrishna mở mắt ra, ông
ấy hoan lạc vô cùng; trong vài khoảnh khắc ông ấy không thể thốt ra được một
lời.
Thế rồi Ramakrishna bỗng cười
nhạt:
- "Vivekananda, ông ngu
quá! Ông gợi ý điều ngu xuẩn thế cho ta, và ông biết rằng ta là người đơn giản,
một người nhà quê, cho nên ta chấp nhận. Ta đã nói với Thượng đế, “Con không
thể ăn được, không thể uống được - sao ngài không thể cho phép con ít nhất thì
cũng ăn và uống?'".
Và các ngươi biết không, Ngài
nói:
- 'Ramakrishna, con có dở hơi không đấy? Bây giờ con có thể ăn từ mồm
của các đệ tử con, bây giờ con có thể uống từ cổ họng của người khác - sao con
cứ níu bám lấy họng riêng của mình?'
Và điều đó đã giải phóng ta
khỏi thân thể. Đó là lí do tại sao ta kêu lên trong vui sướng. Vâng, điều đó là
đúng! - mọi cổ họng đều là của ta. Ta có thể ăn, ta có thể uống từ họng người
khác."
***
Khi Ramakrishna lâm chung,
vợ ông ấy Sharda hỏi, "Em sẽ làm gì khi anh chết?" bởi vì cái chết sắp
xảy tới và chắc chắn. Ở Ấn Độ khi chồng qua đời, người vợ phải vứt bỏ tất cả
các đồ trang sức. Đặc biệt ở Bengal , vợ chưa
bao giờ dùng bất kì quần áo mầu sắc rực rỡ nào, cô ấy chỉ dùng đồ trắng, không
trang sức.
Sharda hỏi:
- "Em sẽ làm gì? Em có
phải mặc đồ trắng và không đeo trang sức khi anh đã qua đời không?"
Ramakrishna nói:
- "Nhưng anh sẽ chẳng
đi đâu cả! Anh sẽ ở đây mà! Em sẽ có thể thấy anh trong mắt những người yêu
anh. Em sẽ có thể cảm thấy anh trong gió, trong mưa, trong mặt trời. Con chim
tung cánh và bỗng nhiên em sẽ nhớ tới anh, và anh ở đó! Lúc xế chiều đẹp đẽ và
em sẽ nhớ tới anh và anh ở đó! Em sẽ không trở thành goá phụ đâu; em đã lấy anh
mãi mãi rồi. Cuộc hôn nhân này không phải là của thời gian, nó là của vĩnh
hằng."
Ông ấy đang nói về hôn nhân
giữa người thành tâm và bậc thầy. Sharda là người thành tâm, không chỉ là vợ
của ông ấy - điều đó là phụ, không đáng kể. Và mọi sự đã xảy ra như vậy. Khi
Ramakrishna trút hơi thở cuối cùng từ biệt, Sharda thậm chí chẳng bao giờ khóc;
bà ấy tiếp tục cách sống của mình cứ như Ramakrishna vẫn còn sống.
Mọi đêm bà ấy sẽ chuẩn bị
trải giường cho Ramakrishna, như bà ấy vẫn thường chuẩn bị nó trước đây. Bà ấy
sẽ mắc màn và bà ấy sẽ nói với Ramakrishna, "Bây giờ anh đi ngủ đi, quá
muộn rồi đấy!"
Bà ấy sẽ chuẩn bị thức ăn mà
ông ấy thường thích, bà ấy sẽ đem món thali, sẽ ngồi bên cạnh ông ấy và nói với
Ramakrishna, "Anh nhìn món em đã chuẩn bị cho anh đây."
Mọi người hay nghĩ rằng bà
ấy đã phát điên.
Không, bà ấy không điên. Mọi
người mới điên. Chúng ta mới là người điên. Bà ấy đã hiểu ra vấn đề.
Khi bà ấy chết, lời cuối
cùng của bà ấy là... bà ấy nói cho tất cả các đệ tử đã bắt đầu yêu mến bà ấy
như thầy của họ, trong sự vắng bóng của Ramakrishna - họ bắt đầu kêu và khóc -
bà ấy nói:
"Hãy đợi đã, các ông
đang làm gì vậy? Các ông đã quên điều Ramakrishna nói với ta sao? Rằng ông ấy
không đi đâu cả? Ta cũng chẳng đi đâu cả. Hãy cảm thấy phúc lạc, cảm thấy hạnh
phúc rằng ta cũng được tự do với thân thể. Hãy hân hoan bởi vì bây giờ ta có
thể tan chảy vào trong Ramakrishna, vào trong tính phổ quát của Ngài."
Đây là trạng thái của người
thành tâm. Nhưng nếu là đệ tử thì không có nghĩa là kẻ thành tâm. Chỉ cần một bước tới một bước nữa là người đệ tử
trở thành người thành tâm.
Này các bạn, hãy bước thêm
một bước nữa - thế thì bạn sẽ không nói, "Tôi đang nhìn vào trong mắt
thầy," bạn sẽ nói, "Tôi đang
nhìn qua mắt thầy."
Thế thì bạn trở thành mắt
tôi, thế thì bạn không đứng ngoài, bạn đứng bên trong tôi và bạn bắt đầu nhìn
sự tồn tại như tôi nhìn cuộc sống.
Và như vậy, thì sẽ xuất hiện
những biến chuyển kỳ diệu bên trong bạn, những minh triết siêu việt lớn lao giữa cuộc
sống, khai mở những con đường thênh thang hơn...
OSHO thuật
No comments:
Post a Comment